Áo dài ngũ thân là loại áo dài có phần thân áo rất rộng, không chiết eo và thân áo càng lượn xuống thì càng rộng. Khi trải chiếc áo ngũ thân ra, tà áo tạo ra một đường cong (sa tà). Đặc điểm tiếp theo là áo dài ngũ thân được cấu tạo với năm thân áo may ráp lại với nhau theo chiều dọc, hai thân trước và sau được may liền lại theo đường sống áo ở chính giữa, phía trước phần bên phải là thân kép, bên trong có một “thân con”, được tính là thân áo thứ năm.
Áo ngũ thân thời nhà Nguyễn có hai loại:
Thứ nhất là áo tấc, hay còn gọi là áo ngũ thân tay thụng, áo lễ, áo thụng, được mặc cùng với quần dài, che thân từ cổ đến hoặc quá đầu gối và dành cho cả nam lẫn nữ với cổ đứng cài cúc bên phải (của người mặc), tà áo chắp từ năm mảnh vải.
Thứ hai là áo tay chẽn, loại này thân áo cũng tương tự áo tấc nhưng phần đoạn vải được nối từ khuỷu tay tới quá cổ tay chừng 2cm thì đực may kiểu ống tay hẹp (bó chẽn). Hai thân trước của áo được để dài quá đầu gối chừng 5 – 7cm.
Như ta được biết khi di cư vào các vùng đất Champa người Việt đã thẩm thấu và sử dụng rất nhiều bản sắc Champa vào đời sống của mình, trong đó có phục trang truyền thống. Ở giai đoạn đầu người Việt đã lấy hình ảnh chiếc áo dài Chăm rồi pha lẫn vào kiểu dáng của Kì Bào Mãn Châu để tạo ra phục trang riêng của xứ Đàng Trong. Đến năm 1744, chính chúa Nguyễn Phúc Khoát là người đặt nền móng cho tà áo dài ngũ thân nam ra đời. Sang thời nhà Nguyễn (1802 – 1945), chiếc áo dài ngũ thân nam đã được kế thừa và phát triển đến mức toàn thiện, từ kiểu dáng đến cách ứng xử với nó. Đây là bộ Quốc phục của Việt Nam bởi chính lệnh do chúa, vua ban, có hiệu lực lâu dài ở cả Đàng Trong và Đàng Ngoài, được quy định cụ thể trong “Khâm định Đại Nam hội điển sự lệ”.
Từ chiếc áo dài ngũ thân này mà người Việt biến thể dần theo thời gian để đến hôm nay áo dài nữ đã được công nhận là quốc phục Việt Nam, áo dài nam đang dần phục sinh và phổ biến rộng rãi.
Nếu ở Sài gòn bạn có thể tới áo dài cô sáu để mua và thuê áo ngũ thân